Ngọc Huyền Chân Nhân khẽ gật đầu, cảm thấy quả thật có vài phần khả năng.
Hắn cúi người đáp:
“Đệ tử đã rõ.”
Khi xoay người rời đi, trong đầu hắn đã toan tính —— có lẽ nên sao chép một phần tâm đắc của mình về “tinh luyện phụ liệu”, dùng trâm ngọc cài lên hộp gấm làm vật tặng thêm, biết đâu có thể đổi lấy vài lời chỉ điểm.




