Nhưng có lẽ do ngộ tính không đủ, hoặc vì nguyên nhân nào khác, hắn tạm thời bị kẹt ở cảnh giới này. Hắn cũng có thể được xem là thiên kiêu, nhưng còn cách "tuyệt thế" một khoảng rất xa.
Thân thể Bắc Vực Vương tử run lên như cầy sấy, không phải vì sợ, mà là vì tức giận.
Hắn nhìn Ninh Dịch chằm chằm, gằn giọng nói: "Được, được lắm, ngươi dám làm ta mất mặt, lần sau nếu ta còn gặp đệ tử Đạo Tông của các ngươi, nam thì rút gân lột da, nấu chín nội tạng cho chó ăn, nữ thì bắt lại, đưa đến quân doanh, cho nó làm kỹ nữ cả đời!"
"Sao? Ngươi còn dám nhìn ta? Nhớ kỹ, tất cả chuyện này đều do ngươi gây ra, nếu giờ ngươi chịu hạ mình cầu xin ta một câu, ta có lẽ sẽ tha thứ cho ngươi."




