Thiên Tuyết trấn này một vẻ náo nhiệt, đâu còn chút nào dáng vẻ hoang phế treo đầy da người, không một bóng người như trước kia.
Lá cờ hiệu quán rượu rách nát ngày trước nay đã được thay mới, còn sửa thành một khách điếm.
Thấy trời dần tối, Đoạn Vân e rằng khó mà "nạp điện" được nữa, vì vậy bọn họ quyết định nghỉ lại nơi này.
Chỉ thấy Đoạn Vân tả ủng hữu bão bước xuống xe ngựa.