Chương 51: Lựa chọn của Hồng Vân

[Dịch] Hồng Hoang: Vu Tộc Ta Không Tranh Bá, Hồng Quân Sững Sờ

Hạ Thiên Thiền Bất Minh

7.367 chữ

15-09-2025

Duyên.

Trong Ngũ Trang Quán, gió nhẹ hiu hiu.

Dưới cây Nhân Sâm Quả, Trấn Nguyên Tử và Hồng Vân ngồi đối diện nhau trong tĩnh lặng, không khí bao trùm một sự nặng nề khó tả.

Sau khi nghe giảng đạo ở Tử Tiêu Cung kết thúc, Hồng Vân không trở về Hỏa Vân Động mà theo Trấn Nguyên Tử về Ngũ Trang Quán này.

Lúc này, lòng y rối như tơ vò, đầu óc hỗn loạn.

Đạo Hồng Mông Tử Khí kia đang nằm sâu trong nguyên thần của y, tỏa ra hơi thở đại đạo đầy quyến rũ, đó là nền tảng để thành thánh, là cơ duyên tột cùng mà vô số đại năng trong Hồng Hoang đều mơ ước.

Thế nhưng, mỗi khi nghĩ đến ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Côn Bằng, Hồng Vân lại đứng ngồi không yên.

Đưa? Hay không đưa? Đây quả là một vấn đề.

Đưa, đồng nghĩa với việc hoàn toàn từ bỏ thánh vị đã ở ngay trong tầm tay, đem cơ duyên trời cho này dâng tặng kẻ khác.

Ai mà cam tâm? Ai mà nỡ?

Đó là thánh vị đó! Trong Hồng Hoang, ai mà không khao khát? Hồng Vân tự vấn lòng, y không nỡ, thật sự là không nỡ mà!

Nhưng nếu không đưa...

Thì mối nhân quả với Côn Bằng sẽ không còn khả năng hóa giải.

Mối thù cản đường thành đạo, không chết không ngừng!

Tính tình của Côn Bằng, Hồng Vân cũng hiểu đôi chút, đó tuyệt đối là một kẻ thù dai nhớ lâu, lòng dạ độc ác.

Bị hắn ghi hận, e rằng sau này sẽ không có ngày nào được yên ổn.

Trấn Nguyên Tử nâng chén trà, khẽ nhấp một ngụm rồi từ từ đặt xuống.

Y nhìn sắc mặt biến đổi không ngừng của Hồng Vân, không thúc giục, cũng không khuyên giải.

Y hiểu tâm trạng của Hồng Vân lúc này.

Hồng Mông Tử Khí, nền tảng thành thánh, thứ này quá nặng, quá nặng.

Nếu là bất kỳ sinh linh nào trong Hồng Hoang, đột nhiên có được chí bảo như vậy, sao có thể dễ dàng từ bỏ?

Dù biết phía trước là núi đao biển lửa, e rằng cũng sẽ bất chấp tất cả để liều một phen.

Hồng Vân có thể day dứt lâu như vậy đã là rất khó có được rồi.

Hồng Vân nhắm chặt hai mắt, trong đầu bất giác hiện lên cảnh tượng ở Bàn Cổ Điện, lúc trò chuyện cùng Vu Minh.

Khi đó, y vẫn chưa có được Hồng Mông Tử Khí, chỉ lo lắng vì chuyện nhường chỗ ngồi.

Lời nói của Vu Minh, giờ đây lại vang lên rõ mồn một bên tai y.

“Đợi sau lần giảng đạo thứ ba, bần đạo tự sẽ cho đạo hữu biết cách hóa giải. Chỉ mong đến lúc đó, đạo hữu đừng không nỡ.”

“Tuyệt đối không! Chỉ cần có thể hóa giải đoạn nhân quả này với Côn Bằng đạo hữu, dù phải trả bất cứ giá nào, bần đạo cũng cam lòng!”

“Chỉ hy vọng, lời hôm nay của đạo hữu không phải là nhất thời bồng bột. Đến lúc đó... đừng vì cái giá quá lớn mà sinh lòng hối hận, không muốn từ bỏ.”

“Vu Minh đạo hữu cứ yên tâm! Chỉ cần có thể hóa giải đoạn nhân quả này với Côn Bằng đạo hữu, dù phải trả giá bằng toàn bộ gia sản, thậm chí là tính mạng này, Hồng Vân ta cũng sẽ không nhíu mày! Tuyệt không hối hận!”

Bản thân lúc đó, quyết đoán biết bao, thề thốt đanh thép biết bao.

Bây giờ nghĩ lại, thật là...

Hồng Vân không kìm được mà nở một nụ cười tự giễu đầy cay đắng.

“Ha... Chẳng trách, chẳng trách Vu Minh đạo hữu lại nhắc nhở trịnh trọng như vậy...”

Đúng vậy, Hồng Mông Tử Khí, nền tảng thành thánh, cái giá này đâu chỉ là “quá lớn”?

Đây quả thực là đòi mạng!

Là thứ còn quan trọng hơn tính mạng của mình gấp ngàn, vạn lần!

Nhìn khắp Hồng Hoang, có mấy ai có thể thực sự từ bỏ sự cám dỗ như vậy?

...

Suy cho cùng, cũng là do mình lúc trước nhường chỗ, mới gián tiếp liên lụy đến Côn Bằng đạo hữu.

Dù Vu Minh đạo hữu đã nói, bồ đoàn đó vốn không phải của Côn Bằng, thiên đạo đã có định số.

Nhưng Côn Bằng sẽ không tin.

Trong mắt hắn, chính là mình đã hủy đi cơ duyên thành thánh của hắn.

Mối nhân quả không chết không ngừng này, đã thực sự rơi xuống đầu mình.

Hơn nữa, mình đã hứa hẹn trọng thể trước mặt Vu Minh đạo hữu và Trấn Nguyên Tử đạo hữu.

Bây giờ nuốt lời? Vậy mình là cái gì?

Một kẻ thất tín, tham sống sợ chết, bị thánh vị làm cho mờ mắt?

Sau này còn mặt mũi nào đi gặp Vu Minh đạo hữu?

Còn mặt mũi nào đối diện với Trấn Nguyên Tử đạo hữu, vị chí hữu này?

Hồng Vân y cả đời, tự hỏi mình hành sự quang minh lỗi lạc, vui vẻ giúp người, bạn bè khắp Hồng Hoang, là dựa vào cái gì?

Chẳng phải là một chữ “tín”, một chữ “nghĩa” đó sao!

Nếu vì Hồng Mông Tử Khí này mà ngay cả tín nghĩa cơ bản nhất cũng có thể vứt bỏ...

Vậy thì cho dù sau này may mắn thoát được sự truy sát của Côn Bằng, thậm chí thật sự thành thánh, mình có còn là Hồng Vân của ngày xưa nữa không?

Đạo tâm làm sao có thể an?

Hồi lâu.

Hồng Vân đột nhiên mở mắt, sâu trong đáy mắt lóe lên sự giằng xé dữ dội, nhưng cuối cùng, tất cả đều hóa thành một vẻ quyết đoán nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Thôi vậy!

Thôi vậy!

Suy cho cùng là ta, Hồng Vân, đã nợ Côn Bằng đạo hữu.

Hồng Mông Tử Khí này, cứ đưa cho hắn đi!

Nghĩ đến đây, tâm cảnh của Hồng Vân lại trở nên bình lặng một cách kỳ lạ, tuy vẫn trống rỗng, mang theo cảm giác mất mát to lớn, nhưng sự day dứt đè nén đến mức không thở nổi đã tan biến.

Y nhìn Trấn Nguyên Tử, giọng nói có phần khàn khàn nhưng lại vô cùng rõ ràng.

“Đạo hữu.”

Trấn Nguyên Tử ngước mắt nhìn y, ánh mắt trầm tĩnh.

“Cùng ta đi tìm Vu Minh đạo hữu đi.”

Động tác của Trấn Nguyên Tử khựng lại, y nhìn chằm chằm vào mắt Hồng Vân, dường như muốn xác nhận điều gì đó.

Một lát sau, y chậm rãi lên tiếng.

“Đạo hữu, đã quyết định rồi?”

“Đúng vậy.” Hồng Vân gật đầu, giọng điệu chắc chắn, “Quyết định rồi.”

Trấn Nguyên Tử lại im lặng, ngọn gió trong quán dường như cũng ngừng thổi, chỉ có lá cây Nhân Sâm Quả thỉnh thoảng vang lên tiếng xào xạc khe khẽ.

“Hồng Mông Tử Khí...” Trấn Nguyên Tử chậm rãi thốt ra bốn chữ này, mỗi chữ đều nặng tựa ngàn cân, “đó là cơ sở để thành Thánh đó, Hồng Vân đạo hữu, ngươi...”

Y không nói hết lời, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.

“Ta biết.” Hồng Vân ngắt lời y, trên mặt nở một nụ cười ảm đạm, “Ta rõ hơn bất cứ ai đây là thứ gì.”

“Nhưng nhân quả là nhân quả, lời hứa là lời hứa.”

“Nếu vì không nỡ bỏ Hồng Mông Tử Khí mà bội ước, vậy ta, Hồng Vân, có khác gì kẻ tiểu nhân tráo trở?”

“Huống hồ, nếu không hóa giải mối nhân quả này, sau này Côn Bằng đạo hữu tìm tới cửa, e rằng cả đạo hữu cũng sẽ bị ta liên lụy.”

Trấn Nguyên Tử nhíu mày: “Côn Bằng... hắn nếu được Hồng Mông Tử Khí, chưa chắc đã nhớ ơn ngươi. Nói không chừng, hắn còn cho rằng đây là lẽ đương nhiên, thậm chí...”

Thậm chí sẽ cảm thấy là ngươi nợ hắn, đưa cho hắn là chuyện phải làm, lấy Hồng Mông Tử Khí rồi vẫn sẽ không tha cho ngươi!

Những lời phía sau, Trấn Nguyên Tử không nói ra, nhưng Hồng Vân hiểu.

“Vậy thì đã sao? Ta chỉ cầu hóa giải nhân quả, cầu một sự thanh thản trong lòng.”

“Còn về việc hắn sau khi có được Hồng Mông Tử Khí sẽ nghĩ thế nào, làm thế nào, đó là chuyện của hắn.”

“Ít nhất, trên danh nghĩa, đoạn nhân quả không chết không ngừng này, xem như đã xong.”

Trấn Nguyên Tử nhìn Hồng Vân.

Y thấy được sự quyết đoán trong mắt Hồng Vân, thấy được vẻ mặt tuy đau khổ nhưng không còn dao động nữa.

Y hỏi câu cuối cùng.

“Không hối hận?”

“Tuyệt không hối hận!” Ánh mắt Hồng Vân trong trẻo, không còn sự giằng xé và mờ mịt như trước.

Trấn Nguyên Tử chậm rãi gật đầu, không nói thêm gì nữa.

“Tốt. Đã đạo hữu quyết ý, vậy bần đạo sẽ đi cùng ngươi một chuyến.”

“Chỉ là... lại làm phiền Vu Minh đạo hữu rồi.”

Hồng Vân cũng đứng dậy, vái Trấn Nguyên Tử một vái thật sâu: “Đa tạ đạo hữu.”

Trấn Nguyên Tử đưa tay đỡ y: “Giữa ngươi và ta, cần gì phải nói lời cảm tạ.”

“Đi thôi.”

Dứt lời, hai người không nán lại nữa, hóa thành hai luồng sáng, lao ra khỏi Ngũ Trang Quán, bay nhanh về phía Bất Chu sơn.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!