Mặc Nhiễm đang cùng các gia thần đàm luận, bỗng nàng nhận ra một luồng khí tức quen thuộc xuất hiện, liền giơ tay ra hiệu những người bên cạnh giữ im lặng, rồi đứng dậy cung kính cúi người về một hướng mà hành lễ: “Mặc Nhiễm bái kiến Vu tiên sinh.”
Trên bức bình phong cách đó không xa, một cụm tinh thạch như nở rộ, từ từ lan tỏa và khuếch tán, biến thành một mặt phẳng tựa màn hình. Trên lớp thủy tinh trong suốt, ban đầu xuất hiện những đường nét và ký hiệu không ổn định, sau đó dần dần phác họa nên một hình dáng nào đó, phải mất một lúc lâu mới hiện rõ thành một bóng người. Giọng Vu Sinh vang lên cùng với sự rung động của tinh thạch, mang theo chút biến âm: “Ai da, lần nào cũng tốn công như vậy, tạo ra chút hình ảnh thật chẳng dễ dàng gì… Mà nói chứ, sao chỗ ngươi cũng treo thứ đó vậy!”




