Ngay khi huynh muội hai người còn đang đắm chìm trong cuộc trùng phùng hiếm có này.
Khương Viêm và Khương Minh đã bước vào lao phòng.
Kỷ Tu Bình nghe tiếng ngẩng đầu, ánh mắt rơi trên người Khương Minh, thần sắc lộ rõ vẻ kinh ngạc khó che giấu.
“Khương Minh? Là ngươi?” Kỷ Tu Bình gần như không dám tin vào mắt mình.




