Toàn thân đẫm máu, giáp trụ rách nát, Mạnh Thường được hai thân binh dìu đỡ, cố gắng tiến lên, gạt tay họ ra, định quỳ một gối hành lễ, giọng nói khàn đặc nhưng mang theo sự kích động vô bờ và cảm giác nhẹ nhõm như trút được gánh nặng: “Mạt tướng Mạnh Thường, tham kiến Đô đốc! May mắn không làm nhục sứ mệnh!”
Lâm Trần không đợi đầu gối hắn chạm đất đã bước lên một bước, hai tay vững vàng đỡ lấy cánh tay, nâng hắn dậy.
Hắn nhìn gương mặt hằn sâu vẻ mệt mỏi và vết máu loang lổ của Mạnh Thường, nhìn những binh sĩ phía sau dù mình đầy thương tích nhưng vẫn cố gắng ưỡn thẳng lưng, trong ánh mắt lạnh lùng cuối cùng cũng thoáng qua một tia xúc động khó nhận ra.
“Mạnh tướng quân, cùng chư vị tướng sĩ, đã vất vả rồi.”




