Lượng thông tin khổng lồ cùng trách nhiệm nặng nề ập đến như sóng thần, vùi dập Lâm Trần, khiến hắn tâm loạn như tơ vò, nhất thời không biết phải đáp lại thế nào.
Nhìn vẻ kinh ngạc, phức tạp, thậm chí là đôi chút bối rối không hề che giấu trên gương mặt hắn, tia hy vọng mong manh mà ngay cả chính nàng cũng không nhận ra trong mắt Tống Băng Oánh liền vụt tắt như ngọn nến trước gió, thay vào đó là nỗi thất vọng và sự nguội lạnh đến tận tâm can.
Nàng quay đầu đi, dường như đã dùng hết chút sức lực cuối cùng, mạnh mẽ kéo chăn gấm lên, vùi cả người lẫn gương mặt tái nhợt vào trong, chỉ để lại mái tóc đen như thác đổ xoã trên gối. Giọng nàng từ dưới lớp chăn vọng ra, mang theo sự mệt mỏi nặng nề và một vẻ lạnh lùng, thờ ơ như muốn đẩy người khác ra xa ngàn dặm:




