Sở Linh thấy hắn như vậy, vô cùng tức giận, nhưng không vì thế mà mất bình tĩnh rồi ra tay ngay, ngược lại còn cẩn thận đánh giá La Minh Hải.
Khí thế của La Minh Hải như có như không, tựa vầng trăng sáng soi bóng xuống hồ nước, mờ ảo vô định, dường như có thể tan biến bất cứ lúc nào.
Khí thế này kết hợp với sắc mặt của hắn, trông như thể hắn đã trọng thương, hơi tàn sức kiệt, tựa ngọn nến trước gió.
Thế nhưng, hơi thở của hắn lại trở nên sâu dài mạnh mẽ, mỗi lần hít vào thở ra đều nhẹ nhàng mà sâu lắng, vượt xa hơi thở của nàng.