Nghe những câu thơ nàng thốt ra, nhìn vào đôi mắt nàng, Tiêu Mặc khẽ sững sờ.
Đôi mắt trong suốt của nàng khiến tâm thần Tiêu Mặc lay động, một nỗi hổ thẹn và áy náy khôn tả chợt nhen nhóm trong lòng hắn, lại thêm một thứ tình cảm khó nói thành lời, khiến hắn chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
“Công tử sao vậy? Chẳng lẽ công tử chưa từng nghe qua bài thơ này sao?” Nghiêm Như Tuyết lấy tay áo che miệng anh đào, nhẹ nhàng cười nói.
“Nghe thì đã nghe qua, nhưng không ngờ lại là câu này.”




