Chẳng qua hết thảy vẫn phải xem Phương Nhược Nhược nghĩ thế nào.
Nàng đưa tay đỡ trán, mi mắt rũ xuống, một lúc sau mới nói: "Được rồi Nhị Cữu, nhưng chỗ của ta bây giờ đã đủ người rồi, ta sẽ sắp xếp cho hắn một công việc thu nhập cao."
Nhị Cữu vui mừng khôn xiết: "Tốt quá rồi, cầm lấy đi, đây là rau Nhị Cữu mang cho ngươi, ở chỗ các ngươi không ăn được rau tươi như vậy đâu." Phương Nhược Nhược xua tay từ chối, túi rau này không phải là trò cười sao? Nhị Cữu cũng không khách sáo, thấy nàng không cần thì thôi, nhưng thấy y vẫn ấp úng, Phương Nhược Nhược nhíu mày: "Nhị Cữu, người còn có chuyện gì sao?"
"Chuyện là thế này, ta đã tìm ngoại bà của ngươi, ngoại bà cũng đã già rồi, ngươi cũng biết trong nhà toàn là nữ nhi, chỉ có ta là nam nhi, Nhược Nhược à, ngươi hiểu mà, căn nhà kia của ngươi, đúng không, cho Đại di bọn họ chẳng phải là cho người ngoài sao?" Phương Nhược Nhược sững sờ.




