“Hàn Y!” Sắc mặt Chu Thanh đại biến, thân hình thoáng chốc đã lướt đến bên cạnh nàng.
Hắn một tay khẽ vuốt tấm lưng gầy yếu của nàng, một tay vững vàng đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của nàng, giọng nói tràn đầy xót xa: “Nàng đỡ hơn chút nào chưa?”
Thẩm Hàn Y yếu ớt lắc đầu, lại một trận nôn khan nữa.
Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Vân Chu trợn tròn mắt, cằm suýt rớt xuống đất.




