Chuyện kể vào năm Càn Nguyên thời Đại Ung, ta đi đến hoang dã, trời bỗng đổ mưa lớn, sấm sét đan xen. Bèn tránh vào một ngôi miếu nhỏ, mới thấy trong miếu tụ tập rất đông người.
Có tráng sĩ tiêu cục, thư sinh đi thi, lãng khách giang hồ... đều vây quanh đống lửa mà ngồi.
Lúc bấy giờ, ta thấy một người ngồi một mình trong góc, mày mắt thanh tú, khí độ siêu phàm, tựa có tiên phong đạo cốt.
Hỏi ra, chính là Từ tiên sinh!




