Dưới gốc đại đào thụ, quẻ sư Bạch Thu Vũ đang kéo Dật Chân đạo trưởng thì thầm to nhỏ điều gì đó, thỉnh thoảng, nàng hồ ly Thanh Khâu kia còn ném về phía Từ Thanh ánh mắt bát quái đầy ẩn ý.
Từ Thanh đang cùng Tịnh Hư Quan Chủ tán gẫu chuyện trên trời dưới đất cũng chẳng để tâm, đám người thích bói toán này có một điểm không tốt, chuyện gì cũng thích dò hỏi lung tung.
“Ngươi cho rằng bần đạo chưa từng đến Âm Hà sao? Nơi đó yêu ma hoành hành, đừng nói một chút thanh khí, ngay cả một tia nhật nguyệt tinh hoa cũng không có, nói là cấm địa của giới tu sĩ chúng ta cũng không quá lời, sao qua miệng ngươi lại thành một vùng thanh tịnh yên bình?”
Tịnh Hư Quan Chủ thân hình chỉ lớn bằng bàn tay, đứng trên bàn, lại toát ra thần thái ngạo nghễ:




