Vương Đức nói: “Chút lễ mọn, chẳng đáng là bao, đây là ‘Thú Nguyên Đan’ đặc chế của Vương gia ta, đối với sự trưởng thành của dị thú khá có ích. Mong hiền chất sau khi trở về, hãy kỹ càng hồi tưởng lại, nếu còn có manh mối nào khác, bất luận lớn nhỏ, nhất định phải báo cho lão phu, Vương gia ta nhất định sẽ hậu tạ!”
Trần Khánh liếc nhìn mấy bình Thú Nguyên Đan giá trị không nhỏ kia, trịnh trọng nói: “Tiền bối ban thưởng hậu hĩnh, vãn bối xin hổ thẹn nhận lấy. Về chuyện của Vương cô nương, sau khi trở về nhất định sẽ cẩn thận hồi tưởng, nếu có được gì, ắt sẽ bẩm báo tiền bối ngay lập tức.”
Vương Đức thấy Trần Khánh nhận lấy đan dược, nụ cười trên mặt càng thêm hiền từ, dường như vô ý nhắc đến: “Trần hiền chất tuổi còn trẻ, đã có tu vi như vậy, đứng vào hàng chân truyền hậu bổ, quả thật tiền đồ vô lượng. Không biết… hiền chất hiện nay đã có hôn phối, hay có người trong lòng chưa?”
“Vương gia ta cũng không thiếu nữ nhi trong tộc phẩm mạo xuất chúng, thiên phú hơn người. Nếu hiền chất có ý, lão phu có thể thay mặt se duyên, nếu có thể thành tựu một đoạn lương duyên, chẳng phải là một chuyện tốt đẹp sao?”




