Trong làn sát khí im lặng một lúc lâu, giọng nói kia lại vang lên, bớt đi vài phần chế giễu, thêm vài phần phức tạp khó nói thành lời: “Kẻ như chó mất chủ nhà ngươi, hà tất phải hao tâm tổn sức như vậy, cố thủ ở cái nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời này làm gì?”
Thất Khổ khẽ cụp mắt, giọng vẫn bình thản: “Chó có chủ cũng tốt, chó mất chủ cũng chẳng sao, thí chủ nên biết rằng, ngươi không thể ra ngoài được đâu. Nơi đây chính là nhà tù nhân quả của ngươi.”
“Chưa chắc.” Giọng nói trong làn sát khí đáp lại.
Thất Khổ từ từ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào làn sát khí: “Năm xưa bọn chúng không cứu được ngươi, bây giờ lại càng không thể. Thời thế đã đổi thay, thí chủ hà tất phải cố chấp với giấc mộng xưa?”




