Đang nói chuyện, hai người đã đến trước một biệt viện tinh xảo.
Tường viện không cao, xây bằng đá xanh, dây leo xanh biếc phủ kín, để lộ một cánh cửa gỗ sơn đen.
“Trần sư huynh, nơi đây chính là nơi ở của huynh tại Tư Vương Sơn.” Hoàng Xương Minh cười, đẩy cửa viện, nghiêng mình dẫn Trần Khánh vào trong.
Vừa vào cửa đã thấy một sân viện lát đá xanh, được quét dọn sạch sẽ không chút bụi trần.




