Văn Nhân Nguyệt là người phá vỡ sự im lặng trước, nàng khẽ hỏi: “Phong thổ khí hậu ở Kinh thành và Tây Nam khác biệt rất lớn, Trần đại nhân mới tới Kinh thành, không biết đã quen chưa?”
Lâm Tuyên mỉm cười, đáp lại: “Vẫn ổn, chỉ là không được tự tại như ở Tây Nam.”
Văn Nhân Nguyệt nhìn thẳng về phía trước, bình thản nói: “Tĩnh Dạ Thập Lục Vệ, quyền cao chức trọng, không biết bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm, đương nhiên không thể tự tại được…”
Không khí im lặng trong chốc lát, Văn Nhân Nguyệt do dự một hồi, giọng điệu hơi dịu lại, hỏi: “Khoảng thời gian này, Thanh Loan và A La vẫn ổn cả chứ?”




