[Dịch] Bắt Lấy Ma Tu Kia

/

Chương 1: Kim Tiểu Xuyên (1)

Chương 1: Kim Tiểu Xuyên (1)

[Dịch] Bắt Lấy Ma Tu Kia

Thanh Bích Khê

5.087 chữ

01-06-2025

Trong tiệm y phục.

“Chưởng quỹ, có thể cho ta nợ trước một bộ trường bào được không? Kiểu dáng bình thường, loại rẻ nhất thôi, đợi hai ngày nữa kiếm được tiền, ta sẽ trả ngay.”

Giọng nói lễ phép của Kim Tiểu Xuyên xen lẫn một tia khẩn cầu.

Gã chưởng quỹ trung niên mặc lục bào thêu hoa, liếc mắt nhìn gã thanh niên ăn mặc kỳ dị này, khẽ nhíu mày.

Mái tóc đen ngắn, thân trên là chiếc đoản sam trắng mỏng manh, vì tiết kiệm vải, tay áo chỉ dài một nửa, còn chưa tới khuỷu tay.

Trước ngực đoản sam vẽ một chiếc thuyền buồm.

Nếu thân trên như vậy còn có thể chấp nhận, nhưng phía dưới là ý gì?

Một mảnh vải xám nhỏ, quấn quanh phần eo trở xuống, từ đầu gối trở xuống lộ ra hai bắp chân.

Nói đi cũng phải nói lại, chân hắn cũng trắng thật, còn trắng hơn cả chân bà nương nhà gã.

Ngay cả một bộ trường bào cũng không mua nổi, loại người này, là đám nghèo kiết xác nhất toàn bộ Hoa Dương thành, sẽ đến trả tiền ư?

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.

Sắc mặt chưởng quỹ trầm xuống, nói:

“Tiệm này có quy tắc, tuyệt đối không cho nợ.”

Kim Tiểu Xuyên còn muốn cố gắng: “Chưởng quỹ, hai ngày, nhiều nhất là hai ngày, ta đảm bảo sẽ trả tiền.”

“Hừ hừ, gã trai trẻ, ta đây chính là ký danh đệ tử của Triều Dương tông tại Hoa Dương thành này, tu sĩ Khai Mạch cảnh nhị trọng, ngươi muốn gây sự vô lý sao?”

“Chưởng quỹ…”

“Cút!”

Kim Tiểu Xuyên bất đắc dĩ, lặng lẽ rời khỏi tiệm y phục.

Hòa vào dòng người trên phố, hắn đảo mắt nhìn quanh, tiếp tục tìm kiếm cửa tiệm tiếp theo có thể cho hắn nợ quần áo hoặc thức ăn.

Những người xung quanh thấy trang phục kỳ dị của hắn, đều nhao nhao tránh xa.

Một số người khác vừa chỉ trỏ, miệng còn lẩm bẩm.

Kim Tiểu Xuyên thầm mắng trong lòng:

Mẹ nó chứ.

Rốt cuộc đây là nơi quái quỷ gì.

Xuyên không là chắc chắn rồi, không cần nghi ngờ, nhìn khắp phố toàn trường bào đại quái là biết.

Dường như còn là một thế giới tu luyện.

Chưởng quỹ tiệm y phục tự xưng là Khai Mạch cảnh nhị trọng, gã bán bánh bao lúc nãy là Khai Mạch cảnh nhất trọng, người gánh quang gánh bán rau cũng là Khai Mạch cảnh nhất trọng.

Chẳng phải lời đồn nói tu luyện rất khó sao, vì sao ở đây động một tí là người tu luyện?

Còn một vấn đề mấu chốt, ta xuyên qua bằng cách nào?

Kim Tiểu Xuyên không ngừng hồi tưởng trong đầu:

Hôm nay là ngày đầu tiên thi đại học, buổi trưa ta đến công viên Bàn Long phía tây trường thi để nghỉ ngơi giải khuây, sau đó, trong rừng cây nhỏ gặp phải một đôi uyên ương hoang dã, bọn họ đang biểu diễn cảnh ái ân.

Rồi sau đó, ta xem thêm một lát, dù sao sớm muộn gì cũng phải học hỏi kinh nghiệm tiên tiến về mặt này chứ nhỉ?

Xem một lần sao có thể học được? Ta dùng điện thoại ghi lại không sai chứ, sau này có thể ôn tập.

Kết quả, không cẩn thận gây ra tiếng động không nhỏ, gã tráng hán mặt mày xanh lét, xách quần đùi lao tới.

Rồi sau đó, tiểu gia ta không để ý đâm vào một cây đại thụ, rốt cuộc là cây gì, không nhớ rõ.

Khoảnh khắc đâm vào cây, cảnh đầu rơi máu chảy không xuất hiện, nhưng bản thân ta lại trực tiếp xuất hiện ở cái Hoa Dương thành gì đó, trong một con hẻm.

Điện thoại, tiền mặt, đồng hồ, tất cả đều biến mất, chỉ còn lại chiếc áo cổ tròn và quần đùi.

Đã đến thì an phận.

Dù sao cũng phải hòa nhập vào xã hội mới, không thể để người ta coi là dị loại.

Nhưng đi hai con phố, không có một cửa tiệm nào chịu cho hắn nợ quần áo và thức ăn.

Lúc này, Kim Tiểu Xuyên đã đói đến hoa mắt chóng mặt.

Tục ngữ nói, có khó khăn tìm mấy vị thúc thúc mũ rộng vành, đúng rồi, ta nên tìm bọn họ giúp đỡ.

Cho dù thế giới này không có mấy vị thúc thúc mũ rộng vành, quan phủ nha môn tổng phải có chứ.

Hắn suýt nữa tự tát mình một cái, vừa nãy sao không nghĩ ra?

Tìm được nha môn thì dễ rồi.

Ta sẽ ngâm thơ làm từ, còn biết làm muối làm đường, nói không chừng có thể kiếm được một chức quan nhỏ, sau đó nhất phi trùng thiên, tam thê tứ thiếp, tả ủng hữu bão, thế thì cuộc đời này thắng rồi còn gì.

Hơn hẳn việc tham gia thi đại học vào đại học, tiêu tốn một đống tiền của phụ mẫu, lại lãng phí mấy năm tuổi xuân, ra ngoài còn không tìm được việc làm.

Nghĩ là làm, Kim Tiểu Xuyên hỏi thăm ba bốn người ngay trên phố, cuối cùng cũng biết được nha môn ở đâu.

Hoa Dương thành diện tích rất lớn, đường phố ngang dọc mười mấy con, hai bên mỗi con phố đều là những cửa tiệm chen chúc.

Đi thêm nửa canh giờ nữa, Kim Tiểu Xuyên cuối cùng cũng thấy một quần thể kiến trúc hùng vĩ.

Cổng lớn nha môn mái cong đấu củng, dát vàng khảm ngọc, bức tường đá xanh đen xung quanh, cao một trượng, còn chưa tới gần đã mang lại cảm giác áp bách mạnh mẽ.

Trước cổng lớn nha môn, người ra vào không ngừng, quá nửa đều là người mặc cẩm y.

Hai bên cổng, mỗi bên có hai người ăn mặc như thị vệ, đang rảnh rỗi dựa vai vào tường trò chuyện.

Kim Tiểu Xuyên lấy hết can đảm, ưỡn ngực bước tới.

Trong đầu do dự không biết nên nói "xin chào" trước hay gọi một tiếng "đại ca" trước.

Còn cách bảy tám bước, một gã thị vệ đã khiến hắn chấm dứt sự do dự.

“Đứng lại!”

Kim Tiểu Xuyên ngoan ngoãn đứng lại.

“Làm gì đó?”

“Mấy vị đại ca, là thế này, ta vừa từ nơi khác đến Hoa Dương thành, muốn tìm người phụ trách liên quan của nha môn chúng ta…”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!