Đại tính kế kinh thiên, nhất định là ảo cảnh tâm ma! Giọng nói của nam tử như suối chảy trong thung lũng, trầm lắng mà sâu xa, xuyên thấu năm tháng, xuyên thấu mọi dấu vết phai mờ… Trần Tầm lúc này cổ họng vẫn khàn đặc, tựa như bị vô vàn suy nghĩ nhấn chìm.
Hắn dường như mất đi khả năng nói, những từ ngữ và câu chữ quen thuộc xoay vần trong thức hải, nhưng không thể thành lời. Ký ức hai vạn năm cuộn trào như thủy triều, cuồn cuộn kéo đến thức hải của Trần Tầm, những hỉ nộ ái ố, những sinh ly tử biệt thuở xưa, đều trong khoảnh khắc này ùa về trong tâm khảm.
Hàng tỉ tỉ sinh linh đều nói thời gian vô tình, không hiểu vì sao, Trần Tầm lại trong khoảnh khắc cảm nhận được sự dịu dàng của năm tháng.
Hai người chỉ cách nhau vài thước, lặng lẽ ngắm nhìn đối phương.




