Chỉ có thể kinh ngạc vì điều đó, ở trước mặt lão cha thì khoa trương miêu tả, thiên hạ này chỉ có lão cha mình mới là người đáng để mình kính yêu nhất.
Tiểu Vô Ngân hít sâu một hơi, cúi đầu lấy ra một viên kẹo từ trong hành trang: "Hàn Huyên muội… Hàn Huyên, tiên nhân, đây là viên kẹo trước kia ngươi đã cho ta, ta vẫn luôn giữ gìn, chỉ là nó đã hỏng rồi."
Viên kẹo này vừa xuất hiện, hốc mắt Hàn Huyên chợt run lên, không dám tin nhìn Tiểu Vô Ngân: "Sao ngươi còn giữ nó?"




