Đêm khuya.
Ngô Nhân Đạo trở lại khuê phòng của Liễu Vô Mộng, hắn định bụng hưởng lạc lần cuối, nào ngờ lại phát hiện Liễu Vô Mộng đã sớm rời đi.
Ngô Nhân Đạo tự giễu: “Phu thê vốn là chim cùng rừng, đại nạn đến nơi mỗi người một ngả.”
“Chủ nhân, có cần phái người ngăn nàng lại không?” một tử sĩ trong bóng tối lên tiếng hỏi.