Ngoại vi Khu Xanh, trước chỗ ở của Triệu Thiết.
Dương Dật đúng hẹn mà tới, lần này hắn tự mang theo nguyên liệu, đã mua sẵn rượu ngon thức nhắm ở chợ, để khỏi lại quét sạch kho dự trữ của Triệu Thiết.
Hắn gõ cửa, người ra mở là Triệu Nghị. Nhận ra là Dương Dật, mắt gã sáng lên, vội gọi lão cha mình ra nghênh khách.
Nhìn thấy Triệu Thiết lần nữa, Dương Dật suýt chút đã không nhận ra, bởi lão thực sự già đi rất nhiều. Trên mặt hằn sâu những nếp nhăn, dáng người tiều tụy hẳn, ngoài cái đầu trọc vẫn bóng loáng ra, thật khó liên tưởng lão với một Triệu Thiết Đầu mặc tây trang chỉnh tề, tỉ mỉ chu toàn thuở trước.




