Dư Niệm An khép cửa phòng, dẫn Tề Hạ đến bên ghế sô pha, đỡ hắn từ từ ngồi xuống.
Thế nhưng, Tề Hạ như bị mê hoặc, cứ mãi nhìn chằm chằm Dư Niệm An.
"Hạ, chàng rốt cuộc làm sao vậy?" Dư Niệm An nắm lấy hai tay Tề Hạ, "Có chuyện gì chàng phải nói với thiếp, đừng để thiếp lo lắng."
"Ta không sao." Tề Hạ lắc đầu, "Cả đời này ta chưa từng cảm thấy tốt đẹp đến vậy."




