Gió lạnh cắt da, tuyết rơi như trút.
Một tòa băng sơn phát ra tiếng răng rắc, băng khối không ngừng rơi xuống từ trên núi.
‘Ầm’ một tiếng, vách băng nứt toác, lộ ra một rễ cây, ngay sau đó cả tòa băng sơn bắt đầu tan rã, để lộ một gốc cây khô bị băng phong.
Trên cây khô vẫn còn kết một tầng băng, đầu cành treo lủng lẳng băng trụ, nhưng không thể che giấu được sinh cơ đang hồi phục của nó. Sinh cơ ấy cực kỳ thịnh vượng, trên cành lá non mọc ra với tốc độ mắt thường có thể thấy được, lá cây xếp chồng dày đặc, lớn như lọng che, đứng sừng sững giữa băng nguyên vô tận, thoát tục mà độc lập.