Lê Huỳnh Bảo Ngọc không e dè liếc nhìn Thái Hòa từ trên xuống dưới, cuối cùng cặp mắt to màu đỏ trong trẻo dừng lại ở vị trí thằng em của Thái Hòa: “Đây là...”
“Cần tăng dân số của ta.” Thái Hòa nghĩ thầm lúc này cũng không có cơ hội mặc quần, muốn xem thì xem đi.
Lực chú ý giữa hai bên đều hoàn toàn tập trung ở trên người đối phương, chỉ cần hơi có hành động khác thường, tiếp theo sẽ nhen nhóm dây dẫn nổ cuộc chiến này.
“Ah. . .” Lê Huỳnh Bảo Ngọc kinh ngạc nhìn thêm một lúc, sau đó lại không tự chủ được liếm liếm bờ môi, “Bộ dạng thoạt nhìn dùng thật ngon.”




