"Chu Bình An, ngươi nhận thua đi."
Lý Xu kéo dây câu, nhấc con tiểu hoàng ngư đang quẫy đuôi giãy giụa lên, huơ huơ trước mặt Chu Bình An, kiêu ngạo ngẩng khuôn mặt xinh đẹp nhìn hắn, hàng mi dài khẽ chớp, đôi mắt to long lanh như sao sáng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn đỏ mọng bĩu ra trêu chọc.
"Thời gian còn sớm chán, vội gì." Chu Bình An bĩu môi, nha đầu phúc hắc này đúng là gặp vận may hiếm có.
"Ôi chao, mùi chua thật nồng nặc, khà khà... Đến lúc thua ngươi đừng có giở trò đấy."