Én chẳng về, xuân muộn màng,
Bến lạnh mưa giăng, hoa hạnh buồn.
Tháng hai ở Kinh thành, chẳng hay từ lúc nào đã đón mùa xuân, chim én líu lo vui vẻ bay vào Cống Viện, từng tốp ba, tốp năm cùng giám khảo tuần tra trường thi. Một khóm hoa cỏ dại vô danh trong trường thi chẳng biết từ khi nào đã nở, lay động dưới ánh dương, cố gắng vươn mình.
Hôm nay đã là ngày cuối cùng của kỳ thi Hội, trời còn chưa sáng rõ, Chu Bình An đã rời giường rửa mặt xong, lại đeo khẩu trang, rồi hơ nóng chút thịt khô, mứt quả trên chậu than, khó khăn lắm mới nhét đầy bụng. Đã tám ngày bảy đêm, ngoại trừ ngày đầu tiên có cháo thịt hầm và mì sợi, những bữa còn lại đều nhạt nhẽo như nhai sáp. Đối với Chu Bình An, một kẻ sành ăn mà nói, đây quả thực là một sự giày vò khó mà chịu đựng nổi.