“Hạ quan bây giờ mới xem như hiểu rõ, vì sao trà Tùng La do hòa thượng Đại Phương khét tiếng sao chế lại có thể vang danh thiên hạ, ngàn vàng khó cầu. Lá trà này như rồng rắn cuộn mình trong chén, một ngụm vào họng, như lan trên lưỡi, thấm vào tim gan; như hồn phách trên trời, phiêu diêu tựa tiên. Nếu nhân gian có tiên phẩm, ắt hẳn phải là loại trà này. Khụ khụ, hạ quan không thể không nuốt lời, lời đại nhân vừa nói rằng khi hạ quan ra về sẽ cho mang theo nửa hộp, không biết có còn tính không? Nếu không tính, hạ quan cũng đành mặt dày xin đại nhân nửa hộp mang đi.”
Hồ Tông Hiến nhấp một ngụm trà xong, dường như mỗi lỗ chân lông đều say sưa, hết lời tán thưởng trà Tùng La, khen không ngớt miệng.
“Ha ha ha, bổn quan nói là làm, làm là có kết quả, đương nhiên lời nói là thật. Ngươi thấu hiểu được hương vị sâu xa của trà Tùng La, chính là minh chủ của loại trà này, nửa hộp trà này không cho ngươi thì cho ai?! Từ giờ phút này, nửa hộp này mang họ Hồ rồi.”
Triệu Văn Hoa nghe vậy, không khỏi cất tiếng cười ha hả, hào phóng đưa nửa hộp trà cho Hồ Tông Hiến.




