Ngày hôm sau, Trần Hồng cùng các thái giám khác, dưới sự tháp tùng của Ngụy Quốc Công và những người khác, đã ăn uống vui chơi một ngày quanh Ứng Thiên. Đến tối, y còn ghé thăm Phu Tử Miếu, khi trời chạng vạng, Trần Hồng hứng chí, chèo thuyền trên Tần Hoài Hà, du ngoạn mười dặm Tần Hoài.
“Tạp gia thích nhất một câu thơ, chính là ‘Thương nữ bất tri vong quốc hận, cách giang do xướng Hậu Đình hoa’, cũng mong chư vị đại nhân đều ghi nhớ bài thơ này, chúng ta, bất luận khi nào cũng phải nghĩ đến việc báo đáp triều đình, báo đáp Thánh thượng.”
Trần Hồng ngồi trên du thuyền, ngắm nhìn mười dặm Tần Hoài, nhìn những lầu xanh tửu quán đèn đuốc sáng trưng hai bên bờ, y bấm ngón tay hoa lan nói với Ngụy Quốc Công cùng các quan viên tháp tùng.
“Nghe công công một lời, hơn đọc mười năm sách vậy. Ta về sẽ cho đóng khung câu ‘Thương nữ bất tri vong quốc hận, cách giang do xướng Hậu Đình hoa’ này, treo trong thư phòng, mỗi lần vào thư phòng đều phải thầm đọc một lượt để tự nhắc nhở mình, ghi nhớ lời dạy của công công, nhất định phải luôn luôn nghĩ đến việc báo đáp triều đình, báo đáp Thánh thượng.”




