Đàm Luân cùng Từ Hải và những người khác từ chợ đen bước ra, vẻ mặt liền có mấy phần thất vọng. Y những ngày này vì Thai Châu phủ mà dốc hết tâm huyết, quả thật sớm khuya không ngừng nghỉ, song hôm nay một phen đi thăm dò, lại không ngờ tình thế Thai Châu phủ vẫn nghiêm trọng đến thế. Ra sức như hổ vồ, song thành quả lại chẳng đáng một xu, sao có thể không khiến người ta thất vọng cho được.
“Khéo tay khó làm cơm không gạo, đây là do tình thế khiến vậy, phi nhân lực có thể làm được. Đàm tri phủ đã làm rất tốt rồi.” Vương Mãnh nhận thấy sự thất vọng của Đàm Luân, liền vỗ vai y, khích lệ một câu.
“Đàm mỗ đã phụ hoàng ân, lòng vô cùng hổ thẹn.” Đàm Luân vẫn khó nén được sự thất vọng.