“‘Chẳng ngờ Hoàng Thượng anh minh quyết đoán, lại cam tâm bị Tung kia lừa gạt, lời người khác đã không tin, dù trời cao giáng điềm báo cũng không tỉnh ngộ, mới đến nông nỗi này’. Dương Kế Thịnh, câu này có phải là lời ngươi viết trong tấu chương không?”
Hà Ngao ném bản sao tấu chương xuống trước mặt Dương Kế Thịnh, rồi đọc một câu trong tấu chương của y, nghiêm giọng hỏi.
“Câu này của ta là để nhắc nhở…” Dương Kế Thịnh biện giải.
“Dương Kế Thịnh, bản quan hỏi gì, ngươi đáp nấy! Ngươi chỉ cần trả lời, phải hay không phải?”