Nghiêm Tung cúi đầu nhìn Triệu Văn Hoa lần cuối, ánh mắt như chim ưng tung cánh giữa trời đông tuyết giá, quyết liệt mà sắc bén, mặt không biểu cảm nói lời ân đoạn nghĩa tuyệt, rồi dứt khoát vung tay áo, quay người bước vào thư phòng.
Sau này, núi sông có ngày gặp lại; ngươi và ta, đến chết không qua lại!!!
Lời ân đoạn nghĩa tuyệt của Nghiêm Tung như một mũi tên sắc nhọn đâm xuyên trái tim Triệu Văn Hoa, khiến y đang quỳ trên đất bỗng chốc ngã quỵ xuống, tựa như không còn xương cốt.
“Nghĩa phụ, nghĩa phụ…”