Cố An không hề chớp mắt, lặng lẽ nhìn chằm chằm hồ nước nhỏ phía trước, sau khi vỏ trứng vỡ tan, một bóng hình yểu điệu xuất hiện trên mặt hồ.
Đây là một nữ tử, trông khoảng mười sáu mười bảy tuổi, mái tóc dài đến bắp chân, làn da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo, hài hòa tuyệt mỹ, chỉ có điều thần sắc lại lạnh lùng.
Đôi chân nàng chìm trong làn nước, nàng chậm rãi xoay người, nhìn Cố An, ánh mắt không chút gợn sóng.
Cố An khẽ gật đầu, vừa ra đời đã có thể hóa hình, tư chất vượt xa lứa sinh linh đầu tiên của Trung Thiên.